Chương 5

Dịch: Tùy Nhã
Beta: Được chỉnh sửa và biên bởi rất nhiều tiền bối ❤

 

Lúc này Tiêu Tố Hàn mới đột nhiên ý thức được y là một quan phu*, thấy y nặng lòng với một cái kiếm tuế không mấy giá trị như vậy, hẳn là đối với người vợ trước cũng ân ái quá mức. Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mắt lại nồng nàn, đằm thắm cùng người khác, quả thật Tiêu Tố Hàn không thể tưởng tượng được.
Quan phu*: người không vợ.

 

Hai người mỗi người một nỗi lòng ngồi lặng bên đống lửa hồi lâu, Biên Húc bỗng nói: “Ngày mai là ngày kì hạn thứ mười, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm hôm sau sẽ lên đường rời khỏi nơi này.”

 

“Ngày kì hạn thứ mười…” Tiêu Tố Hàn lẩm bẩm hỏi một câu, chợt nhớ khi trước có nói lừa y chuyện nói với thủ hạ mười ngày sau gặp lại. Thật ra thì làm nào có kì hạn mười ngày gì, hắn dọc đường đi đều để lại kí hiệu của Lạc Mai sơn trang, những thì vệ kia nhất định là một đường theo tới, chẳng qua là kí hiệu đến Nam Dương thì đứt đoạn, hai ngày nay không biết đám thị vệ tri kỉ kia đã gấp thành bộ dạng nào rồi.

 

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đánh hai tiếng haha, “Ừ… Đúng vậy, chờ ngày mai bò ra khỏi sơn cốc này rồi là có thể hội họp cùng bọn họ.”

 

Dường như Biên Húc không để ý đến lời nói mất tự nhiên của hắn, chỉ gật đầu một cái nói: “Như vậy, ngày mai chúng ta có thể mỗi người một ngả.”

 

Tiêu Tố Hàn vừa muốn đi theo vừa gật đầu, chợt nhớ tới gì đó: “Sau khi ta đi, ngươi định đi đâu? Còn tìm hắc y nhân kia nữa, ngươi tuy giỏi nhưng cũng chưa phải đối thủ của hắn.”

 

Biên Húc nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, “Ta bây giờ đánh không lại hắn, chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không đánh lại sao?” Hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve bội kiếm bên hông, ánh mắt cũng trở lạnh, “Lại nói, nếu hắn là thủ phạm của chuyện năm đó, ta nhất định bằng mọi cách phải lấy mạng hắn.”

 

Tiêu Tố Hàn rất là xem thường tính tự phụ của Biên Húc, “Ta thấy đao pháp của hắn thật không đơn giản.”

 

Biên Húc bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, thần sắc có chút ngưng trọng, “Ngươi cũng cảm thấy đao pháp của hắn không đơn giản sao?” Y hỏi xong câu này, lại thấp giọng nói, “Nhưng hắn chưa học được toàn bộ đao pháp, chẳng qua chỉ là mấy tờ khiếm khuyết mà thôi.”

 

Tiêu Tố Hàn thấy kì quái, hỏi: “Ngay cả thân phận thật của hắn người còn không biết, làm sao biết hắn học trong sách nào?”

 

Biên Húc thở dài: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”

 

“Mùa xuân năm nay, một người bằng hữu của ta có truyền tới tin tức.” Biên Húc nói đến hai chữ “bằng hữu”kia, khẽ nhíu mày một cái, sau đó mới nói, “Y hẹn ta gặp một người tên Tát Cáp tại một tiểu trấn ở Tái Bắc*, nói có chuyện quan trọng cần nói với ta.”

Tái Bắc: Chỗ canh phòng ở nơi ngoài ven nước gọi là tái. Bên Tàu từ ngoài tràng thành trở ra gọi là tái thượng 塞上.

 

“Khi ta đến nơi hẹn, thấy y bị thương rất nặng, tưởng chừng sắp chết. Ta thấy kì lạ, bởi vì người này cũng được coi là đao khách nổi danh, ta không nghĩ nổi người nào có thể khiến y bị thương nghiêm trọng đến vậy. Y cũng không nói mình bị thương, chỉ nói, y tìm được người tương tự kiếm pháp của ta, chẳng qua vũ khí người đó sử dụng không phải là kiếm mà là đao.”

 

“Y nói trấn này có một hộ vong tộc* bị người ta giết hại, vết thương trên cơ thể họ trông rất giống vết thương do Thiên Nguyệt kiếm của ta tạo ra. Y đoán hung thủ chính là người ta một mực ta đang tìm, vì vậy mới đi tìm tung tích hung thủ, y kêu người nọ là “Thần Bí Khách” đồng thời vận dụng mọi mối quan hệ với người khác để tìm hiểu nhưng chỉ tra được một vài thông tin khái quát. Vốn dĩ, Thần Bí Khách năm đó chỉ là một Tái Ngoại đao thông thường, sau đó không biết lấy từ nơi nào mấy tờ đao phổ không trọn vẹn, một đêm đao pháp bỗng tăng mạnh, sau đó thành cao thủ nhất nhì Tái Ngoại.”
Vong tộc*: gia tộc có danh tiếng trong xã hội cổ xưa.

 

Tiêu Tố Hàn nhất mực lắng nghe, bởi vì đối với phong thổ nhân tình ở Tái Ngoại hắn cũng chỉ lơ mơ biết, liền mở miệng hỏi: “Mấy tờ tàn trang lợi hại như vậy sao, rốt cuộc là đao phổ gì?”

 

“Đó là đao pháp đã thất truyền mười mấy năm trên giang hồ, tên là Trục Ảnh Đao. Nghe nói tiền triều năm cuối, một tổ chức sát thủ lừng lẫy tiếng tăm trên giang hồ là Phong Lang. Phong Lang đứng sau chính là Nhâm thống lĩnh, võ công vốn xuất thần nhập hóa, đời này là đệ nhất cao thủ, y thành danh cũng bởi Trục Ảnh Đao.”

 

Tiêu Tố Hàn đã giao thủ qua với hắc y nhân kia, trong lòng không khỏi có mấy phần kính sợ với Thần bí đao, suy nghĩ một lúc mới nói: “Thần Bí Khách này nếu đã có cơ duyên tập được thần công, vì sao lại phải lạm sát nhiều người vô tội tới vậy?”

 

“Người luyện võ đều muốn trăm thước tiến thêm một bước huống chi hắn bắt được mấy tờ tàn đao đã lợi hại như vậy, nếu như tìm được toàn bộ đao phổ há chẳng phải là đệ nhất thiên hạ à?” Biên Húc nói tới đây bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Cái này các môn phái trên giang hồ, từ người thành danh đã lâu đến thiếu niên vừa mới rời nhà, ai lại không muốn làm đệ nhất thiên hạ?”

 

“Cho nên hắn giết nhiều người như vậy chính vì muốn tìm được bản đầy đủ của Trục Ảnh Đao?”

 

“Phải, hắn những năm này nhất mực tìm vị Phong Lang kia, tung tích còn lại của vị thống lĩnh, có liên quan sâu xa đến tổ tiên vong tộc này, đó là chút tin tức cuối cùng. Hóa ra vị thống lĩnh kia mang Trục ảnh đao và Phong Lang vơ vét đến đếm không hết võ học điển tịch rồi mang giấu ở đại mạc sâu nhất của sào huyệt Phong Lang, y đem bản đồ ghi chú vị trí sào huyệt cùng ngân bài mở cửa cơ quan giấu ở Thiên Cơ môn và Thái Hư đạo cung. Thiên Cơ môn và Thái Hư đạo cung khi đó là thái sơn bắc đẩu trong giới võ lâm, nhưng những năm đó đệ tử trong Thiên Cơ Môn suy bại, đã sớm giang hà nhật lạc không còn như xưa. Thái Hư đạo cung tồn tại trong tiền triều vậy là trong thời loạn cũng sụp đổ, bảo vật bên trong môn bị đệ tử hoặc cất giấu hoặc đem bán, ngân bài kia khi đó rơi vào tay Ngụy gia đao.”

 

Tiêu Tố Hàn nghe đến chỗ này, lại nhịn không được hỏi: “Nếu một nhà vong tộc kia đều bị Thần Bí Khách diệt khẩu, bằng hữu của ngươi làm sao thám thính được những chuyện này?”

 

“Vong tộc kia trong nhà may mắn có một tiểu thiếu gia tránh được kiếp nạn này, hắn thuê bạn ta bảo vệ, đương nhiên cũng nói toàn bộ chuyện đó cho y.”

 

Tiêu Tố Hàn gật đầu một cái: “Chắc hẳn bạn ngươi trong lúc truy tìm tung tích của Thần Bí Khách, sơ hở nên bị hắn đánh trọng thương.”

 

“Đúng là như vậy.” Biên Húc cũng gật đầu một cái, “Sau khi ta nhận được tin tức, biết người này không bao lâu nữa nhập quan, đi tìm Thiên Cơ môn và Ngụy gia đao, vội vàng chạy về, muốn báo động với thủ hạ hai môn phái này trước. Ai ngờ trên đường đụng ngay đoàn người Ngụy gia đao đang tham gia đại hội võ lâm, bọn họ căn bản không biết ngân bài trong tay lại là vật quan trọng như vậy, chỉ nghe nói có người muốn vì ngân bài mà làm tổn thương tính mạng bọn họ, liền ra sức mời ta cùng đồng hành với gia môn, chiếu cố lẫn nhau, chưởng môn thậm chí còn giao ngân bài cho ta, muốn ta giữ thay.”

 

Tiêu Tố Hàn hơi suy nghĩ, nhớ tới nhóm người Ngụy gia đao kia quả là nhát gan vô mưu, lai dễ dàng bị đe dọa hết sức, không kìm được thở dài: “Đáng tiếc y môn dù không có ngân bài cũng không bảo vệ được tính mạng bọn họ.”

 

Biên Húc thần sắc trở nên ảm đạm vô cùng, thấp giọng nói: “Đáng tiếc. Ta được bọn họ tín nhiệm như vậy lại không bảo vệ được tính mạng nào.”

 

Tiêu Tố Hàn không ngờ y còn tự trách mình về chuyện này, hắn thường thấy dáng vẻ người này lãnh diện lãnh tâm* nhất thời cũng không biết khuyên giải an ủi thế nào, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề: “Người bằng hữu ngươi vừa nói tới là môn hạ của Tây Bắc Yểm Nhật đao sao?”
Lãnh diện lãnh tâm*: lạnh mặt lạnh lòng.

 

Biên Húc lắc đầu một cái, Tiêu Tố Hàn lộ ra thần nghi hoặc: “Chẳng lẽ đó là Nam Cung Dực môn hạ của Bách Việt Đà La đao?”

 

Lần này Biên Húc có chút giật mình: “Làm sao ngươi biết?”

 

“Trên giang hồ đếm được bao nhiêu đao khách ở tuổi thanh niên có tên như vậy, đoán cũng được.” Mặc dù Tiêu Tố Hàn đoán trúng, nhưng trong lòng lại hơi chút nghi ngờ, Nam Cung Dực với hắn cũng có vài lần gặp mặt, là một người trẻ tuổi rất thích nói đùa, nhìn thế nào cũng không có điểm chung với Biên Hút được, không biết làm cách nào bọn họ lại biến thành bằng hữu.

 

Tự nhiên hắn nổi tính tò mò, liền hỏi: “Ngươi và hắn làm sao kết giao vậy?”

 

Biên Húc không trả lời ngay, y cơ hồ còn hồi tưởng lại vị bằng hữu kia, sau đó chân mày nhíu lại thật chặt, một lát sau mới nói: “Ta thiếu hắn một ân tình mà hắn lại lấy điểm này uy hiếp, muốn làm bằng hữu với ta.”

 

Tiêu Tố Hàn nghe, cười giuễ cợt ra tiếng, thầm nói chuyện này Nam Cung Dực quả thật làm được, rồi lại phải ho khan mấy tiếng mới giấu được tiếng cười, nói: “Không trách ngươi, vốn đâu dám thiếu nợ ai.”

 

Biên Húc lại không chịu nói tiếp, một mình đi nghỉ ngơi.

 

Nửa đêm trời bắt đầu đổ mưa, tí tách rả rích đến tận khi trời sáng, chẳng những không có chuyển biến mà ngược lại càng lúc càng có chiều hướng lớn hơn, hai người không ai muốn chờ dưới sơn cốc, lại như cũ vịn cây mây chuẩn bị leo ra ngoài.

 

Trên núi cao chót vót rêu xanh hòa cùng nước mưa, vô cùng trơn, bây giờ leo lên so với một ngày trước không biết còn khó khăn gấp mấy lần. Tiêu Tố Hàn trong lòng dĩ nhiên không ngừng kêu khổ, thầm nói hôm qua nếu ra khỏi rồi thì há gì lại phải chịu tội như vậy.

 

Cứ thế mất nửa ngày dụng công phu hai người mới bò ra được thâm cốc chỉ thấy trước mắt một mảnh rộng rãi, cách đó không xa sương chiều giăng đầy, mơ hồ có thể thấy Thần Ưng Bảo kia u tối cũ trạch.

 

Tiêu Tố Hàn đang muốn tìm đường xuống núi, lại thấy Biên Húc đi tới hướng Thần Ưng Bảo, vội vàng đuổi lên trước hỏi: “Chúng ta không nhanh xuống núi, qua bên kia làm gì?”

 

Biên Húc ánh mắt chăm chú nhìn hướng ngôi nhà cũ, thấp giọng nói: “Ta muốn đến xem một chút.”

 

“Xem cái gì?”

Biên Húc không trả lời, cứ đi thẳng về phía trước.

Tiêu Tố Hàn cảm thấy bộ dạng kia có phần không đúng, hắn nghĩ thầm, nếu hắn không hỏi ra nguyên nhân, thì tất nhiên hắn sẽ cùng Biên Húc vào Thần Ưng Bảo để tìm đáp án.

 

Cửu chính của Thần Ưng Bảo hết sức cao lớn, nhưng nơi này mờ mịt giữa trời chỉ khiến người ta cảm thấy hết sức ngột ngạt, vào bên trong mắt thấy chỉ có bốn chữ hoang vu tiêu điều, trong đó vô cùng rộng lớn, từ những đoạn giếng tàn viên kia không khó để thấy nơi này năm đó phồn thịnh hiển hách ra sao.

 

Tiêu Tố Hàn nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy hết sức thê lương, không biết năm nào tháng nào sau này, Lạc Mai sơn trang cũng sẽ rơi vào nông nỗi này.

 

Chờ hắn phục hồi tinh thần thì Biên Húc đã không còn bên người, giữa đống đổ nát trong đình viện chỉ còn lại một mình hắn, khiến hắn có chút hoảng loạn. Tiêu Tố Hàn vội vàng đi tìm Biên Húc, qua mấy cái sân mới phát hiện Biên Húc ở hậu viện bên ngoài tường rào, chỉ thấy y ngơ ngẩn đứng trước một bia mộ, cúi đầu nhìn, không biết đã nhìn bao lâu.

 

Tiêu Tố Hàn cẩn thận, nhẹ nhàng bước tới nhìn một cái thì thấy trên bia mộ viết “Ái thê Tiết Vãn Tình chi mộ.” kì thật chỉ cần nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Biên Húc cũng không khó để đoán ra mộ kia nhất định là của nương tử quá cố, chẳng qua Tiêu Tố Hàn ban đầu không nghĩ rằng nương tử hắn lại là người của Tiết gia.

 

Đang lúc do dự không biết nên mở miệng an ủi hay im lặng, bỗng nhiên nghe bên trong truyền đến tiếng nói: “Ta còn hỏi là người phương nào tự tiện xông vào Thần Ưng Bảo, hóa ra là ngươi.”

 

Nghe tiếng nói xem vẻ là một cô nương, nhưng âm thanh người này không biết truyền tới cách đây đến mấy trượng, có thể từ từ truyền đến, nội lực thật không phải người trẻ tuổi nào cũng tu luyện được.

 

Tiêu Tố Hàn ngạc nhiên, chân lại muốn đi tới, không phải vì hắn si tâm một màn, cho nên nương tử hắn hiển linh chứ?

 

Biên Húc cũng đã xoay người, sắc mặt vẫn lạnh băng như ngày thường, ôm quyền hướng tới phía âm thanh phát ra: “Ta vô tình mạo phạm, bây giờ sẽ lập tức rời đi.”

 

“Chờ đã!”

 

Theo một tiếng quát khẽ này, giữa ánh hoàng hôn Thần Ưng Bảo bỗng dấy lên một ngọn đèn sáng, đó là chỗ Tiêu Tố Hàn vừa nãy đi ngang qua – khu nhà biệt viện, ở nơi ánh đèn chiếu, ánh sáng chiếu lên tấm màn lay động, ánh ra một bóng dáng nữ tử đang đi tới.

 

“Vãn Tình chết đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn nhớ mà đến nàng, còn người đang sống như ta sao lại chẳng hề nhớ đến?” Nàng thở dài, thấp giọng nói.

 

Những lời này của nàng nghe oán ý sâu hơn, tới đây Tiêu Tố Hàn biết không phải nương tử quá cố của Biên Húc hiển linh, chỉ là hắn không biết gây nợ phong lưu từ nơi nào.

 

Người kia đương nhiên cũng nhìn thấy Tiêu Tố Hàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vị khách nhân này là?”

 

Biên Húc trầm mặc nửa ngày, lúc này mới mở miệng nói: “Đây là Thiếu trang chủ của Lạc Mai sơn trang, ngươi không muốn…”

 

Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng, cắt đứt lời Biên Húc: “Nơi này lụi bại như vậy, không có gì khoản đãi khách quý, tiểu nữ không biết làm gì khác hơn là gảy một khúc nhạc, lấy úy quân tâm*”
Lấy úy quân tâm: đại khái an ủi lòng người.

 

Tiêu Tố Hàn cảm thấy không hiểu, chỉ nghe Biên Húc sau lưng hắn thấp giọng nói: “Coi chừng!”

 


Thông báo: Từ chương này trở đi mình sẽ đổi cách gọi của Biên Húc và Tiêu Tố Hàn, Tiêu Tố Hàn là “hắn” còn Biên Húc là “y” để phù hợp với tính cách nhân vật hơn.

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Chương 5

Bình luận về bài viết này